![]() |
DI CƯ |
Những giòng này
xin được xem như một nèn hương lòng gửi đến Thân Mẫu chị Trần
Thị Thanh Xuân (K1) và Thân Mẩu chị Chung Minh Hòa (K1)
Buổi chiều cuối năm tôi nhận được một gói quà từ xa gửi
tới,
Chiếc đỉnh bằng đồng nặng trĩu trên tay,
thêm vào đó làmột gói trầm nhìn
tựa những mảnh gỗ vụn,
Người tặng quà thêm vài chữ...khi nào buồn
em hãy đốt một miếng trầm...
Nhìn những làn khói thật nhẹ toả ra từ chiếc đỉnh tôi thấy
cuộc đời thật là mong manh,
Có lẽ từ khi bước vào tuổi "tri thiên mệnh"
tôi sợ đọc những đoạn cáo phó, những ai tín...
Bây giờ thì năm sắp tàn,
Người bạn gái hiền hoà năm xưa của KT1
đang phải chịu đựng lần chia tay lớn nhất trong đời,
Tiễn đưa Mẹ hiền làm một cuộc di cư tới miền đất hứa,
Nhiều người trong chúng ta cũng đã
có những lần ra đi ...
nhưng, nơi chốn sẽ tới,
chúng ta biết đó là một bến bờ bình yên, là một toại ý cho
tương lai ...
Cuối cùng của mất mát, của đớn đau vẫn chỉ là những ảo
ảnh mà chúng ta cứ tự nhủ thầm là Mẹ hiền đang yên vui nơi
không có nước mắt muộn phiền, ừ thì
cứ ủi an mình như vậy nhưng...thật sự chúng
ta biết được gì nơi
cõi Vĩnh Hằng, cõi Vĩnh Phúc,
Đã bao năm cách xa nhưng hình ảnh người phụ
nữ của Sông Hương Núi Ngự với điếu thuốc Cẩm Lệ không rời
trên khoé môi vẫn như mới ngày nào tôi còn
vào ra gặp Cụ nơi con hẻm cạnh trường ĐH Vạn
Hạnh,
...Dung hí, mi đợi chút Bác kêu hắn cho con...
...bữa ni mi răng rồi, tau trông tin Bác trai bắt mỏi, bên nhà,
mi có tin Chú mi không Dung...
...Dung nì, bữa tê bác thấy Ông Nội
con đi mô mà trời mưa không tơi nón chi hết,
bậy quá nì, mi dòm chừng Ông chút
chớ...
...Xuân hắn nói cho con hay chưa, Bác trai mới về
hồi hôm, tau mừng bắt tuôn nước mắt...
bây giờ thì giọng nói với những
âm điệu như hát như ru đã không còn,
Xuân ơi, ai cũng một lần đưa tiễn MẹCha về
cát bụi,
khóc đi Xuân vì lần chia xa này
không ai mong đợi vàhạnh ngộ thì chắc hẳn không ai dám tin...
............................................................................................................................................
Một sáng mùa hè tôi như ngộp thở trong vòng tay Bà với nụ cười hiền hoà như tự bao giờ, nhìn những sợi tóc bạc như cước đang đong đưa trong ngọn gió hiếm hoi của mùa hè Cali, tôi thấy thời gian quả thật tàn nhẫn đến là chừng nào,
...trời ơi, lâu quá, Má con đâu sao không đưa Bả tới chơi với
Bác...
...bây giờ con ở đâu rồi, nghe nói qua Hoà Lan phải không, con
ở gần Anwertpen chứ, nghe nói đó là trung tâm hột xoàn lớn nhất
Âu châu ???
...nhớ cho Bác địa chỉ nghe, số phone nữa nghe con,
...Dung ah, mai đi Oakland chơi với Bác, trên đó có gia đình
người bà con Bác dễ thương lắm,
....Bé à, con chở Dung đi chợ trời cho biết chợ trời Mỹ,
...ăn thêm chút đi con, đu đủ này ngọt quá,
.Nhưng rồi chỉ vài tuần sau,
...Dung ơi Má tao đi rồi,
...đi đâu ???
..tối hôm qua...
tim tôi như bị ai cứa mạnh,
giờ ra chơi của một con người đã chấm dứt,
cây nhang đời chỉ còn
chút xíu nay cũng đã
thành tro than rồi sao ???
và cho đến bây giờ bao năm tháng
đã qua...
tôi vẫn cay xè đôi mắt khi nhớ
đến lần gặp cuối cùng ấy.
Giọng nói, tiếng cười của hai người Mẹ vẫn còn vương vấn trong tâm trí tôi trong cái lạnh tê tái của buổi chiều cuối thu này...
Xuân ơi, Hoà ơi,
Thì ra dù ở tuổi nào nếu mất Mẹ thì chúng ta vẫn là những kẻ mồ côi thật là tội nghiệp...
![]() |
Phạm Kim
Dung (K1) (Lập Đông 2006) |