THƠ VĂN

Thơ THÙY TRANG (1)

PHÍM ĐÀN TƠ VƯƠNG

Cung đàn reo rắt đâu đây,
Hồn dâng một nổi đắm say tiếng đàn,
Anh ngồi dạo khúc miên man,
Tình em vui hát nhịp nhàng bến mơ,
Nhạc vang êm ái lời thơ,
Một trời quyến rủ thẩn thờ yêu đương,
Ngoài song giá lạnh mờ sương,
Gởi anh khú hatù tơ vương mộng lòng,
Gió lay một cụm hoa hồng,
Hoa dâng nổi nhơ’ nụ hôn phím đàn.

 
 

GỐI MỘNG ANH TRAO

Đêm về gối mộng anh trao,
Những lời nồng ấm làm xao xuyến lòng,
Tình anh như đóa hoa hồng,
Email ấp ủ những dòng thơ hay,
Lời anh nhung nhơ’ đắm say,
Thời gian hò hẹn cho ngày khó phai,
Thương anh nhơ’ mãi hình hài,
Bắt đền anh đó thương hoài mình anh.

GỌI NGƯỜI YÊU DẤU

Đêm qua giấc ngủ chập chờn,
Gọi người yêu dấu đã hơn một lần,
Người xưa, ảnh cũ thật thân,
Mộng mơ nổi nhơ’ em ngân tiếng lòng,
Tình em như đóa hoa hồng,
Trao anh kỷ niệm mặn nồng, vấn vương,
Tình anh sao nở đoạn trường,
Hỡi anh có biết ai thương khóc thầm?
Đường đời thăm thẵm xa xăm,
Dù không chung lối em thầm gọi tên

Thùy Trang, Fall 2002

 
 

CƠN NẮNG DỊU DÀNG

Anh như cơn nắng dịu dàng,
Những tia nắng nhạt dâng tràn yêu thương,
Em như nai nhỏ vấn vương,
Tâm tư xao xuyến như sương nhạt mờ,
Lung linh ánh nắng mộng mơ,
Mây trời lãng đãng bên bờ mênh mông,
Gió vươn nắng hạn chờ mong,
Dư âm, ánh mắt khiến lòng xôn xaọ

Thùy Trang, Fall 2002

SEN TRẮNG DẤU YÊU

Em như sen trắng dấu yêu,
Hởi em duyên dáng, diễm kiều, kiêu sa,
Hương hoa chớm nở mặn mà,
Em như con suối đậm đà hồn anh,
Anh như thác đổ thật nhanh,
ình ta ấp ủ kết thành mưa rơi,
Nước tuôn hoa thắm rạc rời,
Sau mưa, sen trắng như trời sương mai
Hoa ơi ,hoa nở vì ai ?
Bên anh, sắc thắm bao ngày trung trinh

Thùy Trang, Fall 2002

 
 

MỘT TRỜI NHUNG NHỚ

Bên anh, em có bầu trời
Anh yêu âu yếm những lời yêu thương
Lời anh thánh thót tinh sương
Để em nghe mãi mà vương vấn lòng
Bao ngày bên nổi chờ mong
Yêu anh như thể tiếng lòng bơ vơ
Cho em tiếng nhạc lời thơ
Ngọt ngào nhung nhớ thẫn thờ hồn em
Em nghe tiếng hát bên rèm
Như anh hát khúc ru em ngủ vùi

Thùy Trang, Fall 2002