THƠ VĂN

Thơ NGUYỄN HẢI BÌNH

PHƯỢNG TÍM CALI
Về lại Cali tôi ngược đường dĩ vãng
Không gian xanh, mầu phượng tím lên ngôi
Từng bước chân đi, thương nhớ bồi hồi
Bao năm cũ lối đi vào phượng đỏ
Nhớ một hôm nào tóc bồng theo gió
Chiều Tiền Giang phượng trải gót chân em.
Nhớ một thời phượng vỹ tuổi hoa niên
Trời Hà Nội điệp vàng vương khắp lối
Phượng tím Cali lần này tôi tới
Nhận ân tình thương mến của Kinh Thương
Mầu áo xanh lộng lẫy khắp sân trường
Bao năm cũ hôm nay tôi thấy lại.
Xin cảm ơn, xin cảm ơn mãi mãi
Hạnh Phúc này, Kinh Thương đã cho tôi
Ngày hôm nay, sinh nhật thứ tám mươi
Xin đón nhận những ân tình sư đệ.
Nguyễn Hải-Bình
(Tháng 5, 2013)
 

GIỮ MỘT ÂN TÌNH

(Thân tặng Kinh Thương Âu Châu)

Viếng Âu châu tìm về bao năm trước 
Vào Paris đan kết những vòng tay 
Những người xưa gặp lại sớm hôm nay 
Ôn dĩ vãng Kinh Thương ngày tháng cũ. 
Đêm Bruxelles tâm tình xin cởi mở 
Người thầy xưa, lãng tử dáng phong sương 
Chừ hôm nay như gần hết chặng đường 
Còn đón nhận thân thương tình sư đệ. 
Ân sủng các em, thoáng buồn ngấn lệ 
Những ngày vui rồi cũng sẽ chia tay 
Hội ngộ này, thoảng nhẹ tựa bóng mây 
Vương mầu áo thiên thanh ngày tháng cũ.

Vào Thu, 2011

 


Hình ành: Đức - Chi

ĐƯỜNG LÊN PLEIKU

Phố núi cao, phố núi đầy sương ...

Về Tây Nguyên một sớm thu ươm nắng 
Chuyến lữ hành tôi tìm lại Pleiku 
Vẫn núi cao, mây trắng phủ đôi bờ 
Ven hồ Lak dạ quì lung linh nắng. 
Thung lũng mía, nương trà, trong buôn vắng 
Áo thổ cầm thấp thoáng dáng em đi 
Bẽn lẽn nhẹ nhàng, cô gái Ê-đê 
Trong vũ điệu tiếng cồng ru điệu hát 
Ngọn lửa hồng soi long lanh ánh mắt 
Chút rượu cần lữ khách ngả men say; 
Đêm lạnh Pleiku tôi ở lại đây 
Ôn dĩ vãng những ngày xưa năm cũ ...

Mang Đen, Tây Nguyên – 11/2010

ĐƯỜNG LÊN TÂY NGUYÊN

Rời Sài Gòn Đoàn lữ hành tây tiến 
Qua Bình Dương vào quốc lộ, hướng Tây Nguyên. 
Nắng sớm đang lên 
Len giữa rừng cao su dọc đường 14 
Những đồi cà phê ẩn mình trong sương sớm 
Những đồi trà xa tít tận Bù Đăng; 
Gió đem về mây trắng giăng giăng 
Trường Sơn Tây xa mờ ẩn hiện: 
Từng địa danh xưa, một thời chinh chiến 
Giọng hát Nhật Trường “Người ở lại Charlie” 
Goá phụ năm nào, giọt lệ ướt mi: 
Người nằm xuống của đôi bên, Đồng Xoài, Kontum, Tân Cảnh... 
Nắng hôm nay, dọc đường lóng lánh 
Bông Dạ quì nương gió phất phơ bay 
Đường Tây Nguyên là của hôm nay 
Xe lữ khách giữa đàn dê lững thững, 
Xe công nông chở người vượt dốc 
Những trẻ em chân đất đến trường 
Cây khoai mì, luống mía trên nương 
Như đan kết, ôm vòng quanh quốc lộ 
Hoàng hôn xuống mây trắng về theo gió 
Đèo Mang Đen lữ khách ghé thăm buôn 
Rất ngọt ngào như tiếng gọi quê hương 
Trong tĩnh lặng an bình tôi trở lại.

Bên tách cà phê, đêm Mang Đen, 2010 

ĐƯỜNG VÀO CỬA PHẬT

“Lên non tìm động hoa vàng ...” ~ Phạm Thiên Thư

Khoan thai vào cửa Phật 
Dọn mình trước đài sen 
Nương thân trong tĩnh lặng 
Gởi hồn trong bình yên 
Đón đợi một cơ duyên 
Không gian trầm hương khói 
Đường thiền xin bước tới 
Quì lậy trước tôn sư: 
Ngả nào tới chân như 
Trên đường dài chánh đạo 
Thân tâm không hoài bão 
Hệ lụy buông lại đời 
Năm tháng cũ buông trôi 
Đường dài mong giác ngộ: 
Thoáng đời như hơi gió 
Vô thường như bóng mây ...

Chùa Phật Ngọc ~ Vọng Các, Thailand 
November 18, 2010

VỀ LẠI SÀIGÒN

Những giòng thân ái với Kinh Thương quốc nội

Đêm Sàigòn, hôm nay tôi gập lại
Người Kinh Thương bịn rịn nắm tay nhau
Cách trở ngàn trùng năm tháng qua mau
Đêm hội ngộ thiết tha tình sư đệ.
Ngược giòng thời gian, chuyện mình kể lể
Mầu áo xanh, hãnh diện của trường xưa,
Những cuộc tình hoa gấm, tuổi mộng mơ
Kinh Thương cũ đã là nơi hò hẹn.
Kinh Thương vỡ theo ngày tàn cuộc chiến,
Bỏ quê hương, tôi bỏ lại Kinh Thương
Bỏ lại ngôi trường ngõ thẳm tàn vương,
Xin tạ lỗi những người em ở lại.
Vẫn nhớ các em, bên này hải ngoại
Những cánh thư chan chứa những gian truân.
Cho đến một ngày có lại mùa xuân
Như bừng dậy những người Kinh Thương cũ.
Đến với các em mặn nồng hội ngộ
Mang ân tình một sớm qui cố hương
Về lại Sàigòn tôi chỉ có Kinh Thương
Xin đón nhận nguồn vui đời cuối hạ

Dọc đường xuyên Việt ~ 2007
Nguyễn Hải-Bình

ĐÀ-LẠT HÔM XƯA

Ngược đường lên Đà Lạt
Đi tìm lại chốn xưa
Sớm mai trời se lạnh
Bước về trên lối mưa

Đâu còn khung trường cũ
Không dấu vũ đình trường
Ngậm ngùi hồ Than Thở
Nghẹn ngào trong tiếc thương

Lạc vào con phố cũ
Trên đường hoa đào bay
Tìm người trong dĩ vãng
Nhưng nào em có hay?

Đón tách cà phê sánh
Tìm hương Mimosa
Năm mươi năm cách biệt
Đâu còn thanh sắc hoa

Đổ dốc ven triền thác
Lối mòn lên Gougah
Một thoáng buồn man mác
Giòng đời thôi đã qua

Hết rồi năm tháng cũ
Đà Lạt dưới sương mờ
Hoa trang giờ hoang vắng
Khi về thăm chốn xưa...

Fleurimont, 2005 - Nguyễn Hải-Bình

MỘT THOÁNG QUÊ HƯƠNG

Viết cho Ngày 30 tháng Tư

Tháng tư - 1975
Đêm Sàigòn tháng Tư trời chớm lạnh
Một chuyến đi: Thôi, bỏ lại kinh thành
Bỏ lại khung trường ngập những mầu xanh
Rời phi đạo tôi nhìn về nuối tiếc...

Tháng Tư - 2005
Để chiều nay, một thoáng buồn đơn chiêc
Đồi Montjoye, tôi tìm lại chốn xưa
Chạnh nhớ Hưng Yên, Hải Yến nên thơ
Con đê nhỏ đưa tôi vế xứ mẹ:
Có những vầng trăng đêm hè gió nhẹ
Trải không trung giòng nhạc sáo mông lung
Nhớ xóm quê nghèo, nhớ một giòng sông
Mùa thu phủ Chapa màn sương lạnh.
Cô gái Sơn Tây mắt cười lóng lánh,
Má em hồng trong nắng sớm trung du
Giã từ em, đan kết một mùa Thu
Theo sóng nước sông Hồng xuôi Hà Nội
Năm cửa Ô xưa, những ngày nắng mới
Đền Ngọc Sơn soi bóng nước hồ Gươm
Đường Cổ Ngư, chừ một nhớ mười thương
Chiều tháng Bảy tôi giã từ xứ Bắc.
Bỏ lại quê xưa giọt buồn vương mắt
Chuyến bay dài Đà Lạt sớm mùa thu
Những buổi di hành đỉnh Lapbé nord
Trường Đà Lạt vẫy chào, xin từ biệt.
Đổ xuống Long Xuyên, cô nàng mắt biếc
Tóc trải dài như giòng nuớc Hậu Giang.
Giang đĩnh ngược xuôi đẹp những đêm trăng
Dâng tuổi trẻ cho miền Nam đất Mẹ
Suốt giải Trường Sơn, đường vào xứ Huế
Có O nghèo chiều vắng ngược giòng sông
Tiếng ru Hời đan trải rộng thinh không
Buồn vương xuống Tháp Chàm trong hoang vắng
Khói lửa kinh đô một chiều tắt nắng
Tháng Tư buồn khép lại nửa quê hương
Giã biệt Sài gòn, gởi lại mến thương
Không còn nữa Sài Gòn xưa yêu dấu.

4-2005, Canada*

MỘT CÕI HƯ VÔ

Lạc bước rừng phong xào xạc lá
Không gian hồng, thoảng gió đong đưa,
Nghe chim hót tang bồng rũ áo
Chút bụi trần gạt nốt, chân như

Vừa đốt chồng thư từng nâng giấc,
Ngọn lửa hồng tạ lỗi người xưa
Không còn nữa: ngọt ngào, cay đắng
Cuộc tình này xếp lại hư vô

Trả lại Em những gì đã hứa
Trong yên bình, năm tháng sẽ qua
Xin xếp lại chuyện mình dĩ vãng
Gói trọn vào một giấc nam kha ...

Gởi đến bầy con lời tạm biệt
Vui buồn phụ tử thoáng qua đi
Nếu có chút gì tôi giữ lại
Gạt giòng dư lệ, thoáng trên mi ...

Nâng nhẹ tập thơ trang giấy mở
Nét chữ tròn, cảm xúc bao năm
Nay gói lại một đời lãng tử
Bước nhập thiền tiếng gọi xa xăm

Vô thường xin gỡ vòng hệ lụy
An lạc thân tâm thoáng nhập thần
Rừng phong lặng gió như chờ đón
Lạc bước thinh không hết bụi trần

Canada, BCS 2005
Nguyễn Hải Bình

VÀO XUÂN

Xuân vừa về trên bãi cỏ non
Phạm Duy

Canada trời lập xuân
Không gian xanh đem nắng xuống thật gần
Lung linh đón giọt sương trên cỏ biếc
Xuân lén đến nhưng đông tàn nuối tiếc
Tuyết trắng còn lưng đồi vắng đâu đây
Cánh hạc nào bay lạc giữa khung mây
Trời xe lạnh hoa xuân còn chớm nụ
Tôi ngồi đó thả hồn về chốn cũ:
Giọt mưa xuân Hà Nội những năm xưa
Đường Cổ Ngư, Yên Phụ gió đong đưa
Trao bè vắng trên sông Hồng nước đỏ
Chiều Hồ Gươm bữa nào trời nổi gió
Nghiêng Tháp Rùa thần kiếm lạc nơi đâu
Tôi tìm về lối cũ, bể dâu
Hà Nội cũ của tôi mờ dĩ vãng
Và Sài gòn nắng vàng ôm mây trắng
Biết có còn Kinh Thương cũ hôm xưa
Xuân Sàigòn còn có nắng có mưa?
Đâu trường Luật, đường Duy Tân đã mất
Chiều Văn Khoa luyến thương về ngây ngất
Cụm mai vàng đã nở hết từ lâu

Xuân hôm nay và mãi mãi về sau
Trời se lạnh Canada buồn dĩ vãng

Lập Xuân, 19 tháng 3, 2004
Đỉnh Montjoye, QC Canada

THU PHONG

Chiều rơi lãng đãng ngù mây trắng
Một cánh hoa đơn nở muộn màng
Rừng thu vàng lá khung đồi vắng
Thoáng tiếng chim non gọi lạc đàn

Vạt nắng tàn dư còn giữ lại
Chút gì hơi ấm lúc thu sang
Không gian báo trước mùa hoang dại
Theo gió lạnh về thu mênh mang

Đường lên đồi vắng tôi ngồi lại
Tóc xõa bay theo vạt nắng hồng
Ngày đi còn chút gì e ngại
Thả hồn chớm lạnh đón Thu Phong

Vào Thu, 2003
Mont Orford, Canada
Nguyễn Hải Bình

VÀO HẠ

Hôm nay vào hạ,
Nắng ngập rừng phong,
Trời sớm mai hồng,
Gió lên nhè nhẹ.

Chân ai bước khẽ,
Cỏ mềm ướt sương,
Một thoáng mùi hương,
Hoa cài trong gió.

Đường vào bỡ ngỡ,
Lạc tìm lối xưa,
Đếm tháng năm thừa,
Ngậm ngùi thương nhớ.

Nửa quê hương cũ,
Đàlạt sương mờ,
Nhớ nón bài thơ,
Che đầu nắng hạ.

Nhớ từng xa lạ,
Thuở về Hậu Giang,
Đêm hạ đầy trăng,
Lòng tôi bỏ ngỏ.

Cho người em nhỏ,
Tóc chùng đôi vai,
Ai hững hờ cài,
Một bông hoa xứ ...

Giờ đây lữ thứ,
Bên này đại dương,
Một nhớ mười thương,
Hạ về quê cũ.

Nguyễn Hải Bình
tháng 9, 2003 - Canada

DĨ VÃNG KINH THƯƠNG

Cho con giai Nguyễn Hải Hà,
Để nhớ Nguyễn Khắc Ngữ,
và thân tặng các em Kinh Thương

Tháng 4-1975, Tân Sơn Nhứt

... Tôi lặng lẽ gửi hồn theo khói thuốc
Một chuyến đi vội vã bỏ kinh thành
Bỏ lại khung trường ngập những màu xanh
Với tà áo Kinh Thương đầy hy vọng ...

Thu Phong 2003, Montjoie, Canada

Mùa thu lạnh, rừng phong trơ trụi lá
Một thoáng buồn tìm lại tháng ngày xưa
Đường Sàigòn dù ngập nắng hay mưa
Trường vẫn đó đón tôi vào lớp học.
Tôi vẫn đó, đứng giảng bài trên bục
Nhìn các em một toàn bích Kinh Thương
Tất cả màu xanh, trải mát sân trường
Khi khoá Một đăng khoa, ngày tốt nghiệp
Nhớ một chuyến đi tiền đồn Cửa Việt
Nhớ trại hè như vẳng tiếng hoan ca
Nhớ một đêm nào, bóng dáng kiêu sa
Không còn nữa - Em đi vào cát bụi.
Rồi cả khoá Hai nhìn theo, tiếc nuối
Lớp bạn mình bỏ lại áo Kinh Thương
Một chuyến đi đổi lấy áo quân trường
Đem tuổi trẻ poncho buồn gói lại

Để chiều nay trong lạnh lùng hoang dại
Nhớ Kinh Thương, một nửa mảnh đời tôi
Giá lạnh về, tôi một thoáng đơn côi
Tìm dĩ vãng Kinh Thương tim sưởi ấm ...

Nguyễn Hải Bình